Ra khỏi Thanh Thành Sơn, Từ Phượng Niên thuê bốn chiếc thuyền lớn, xuôi dòng Yến Tử Giang.
Đoạn sông này nước chảy cực kỳ xiết, hai bờ núi cao đối mặt, vách đá dựng đứng, mặt nước chỗ hẹp nhất không quá năm mươi trượng, hiểm trở chỉ sau Khôi Môn Quan nơi tương truyền có đạo giáo thánh nhân cưỡi trâu xanh ngược dòng mà qua. Đoạn đường thủy này, trong hẻm có hẻm, hẻm lớn lồng hẻm nhỏ, trong bãi có bãi, bãi lớn nuốt bãi nhỏ. Từ Phượng Niên vận bạch bào, đứng nơi đầu thuyền, cười nói với Ngư Ấu Vi đang ôm Võ Mị Nương bên cạnh: "Chúng ta vừa qua Thư Than và Kiếm Than, là nơi Võ Đang tổ sư gia Lữ Động Huyền cất giấu thiên thư và cổ kiếm. Đừng tưởng đó đã là hiểm trở, tiếp theo đây Đồng Lĩnh Hạp mới chính là hiểm địa. Bốn chiếc thuyền lớn của chúng ta đã là giới hạn, nếu lớn hơn nữa, bất kể là thuyền phu quen thuộc dòng nước đến mấy, cũng đều phải ngoan ngoãn đâm vào đá ngầm mà chìm thuyền. Năm xưa ta và Lão Hoàng sợ đến chết khiếp, ta còn say sóng, nôn hết lên người lão. Bởi vậy ngư dân nơi đây đều nói Thư Than Kiếm Than chẳng tính là bãi, Đồng Lĩnh mới là quỷ môn quan. Lát nữa thuyền sẽ lắc lư dữ dội, nàng đừng đứng ở đây nữa."




